Cách đây không lâu, tôi có xem một chương trình truyền hình trong đó bốn người phụ nữ và gia đình họ được quay lén một cách bí mật. Nó ghi lại chân thực cảnh bốn người phụ nữ cùng con đọc tranh, cùng mẹ đọc tranh.Bốn người phụ nữ đã vô cùng kiên nhẫn với con mình và dạy chúng nhận biết đi nhận lại nội dung trên các tấm thẻ một cách dễ chịu.Khi đến lượt cùng mẹ đọc tranh, bốn cô chỉ nói hai ba lần rồi trở nên mất kiên nhẫn.Có người cau mày, có người còn phàn nàn, trách mẹ mình không thể nhớ được những hình ảnh này.Tất cả đều phớt lờ việc mẹ họ đang già đi.
Nhìn thấy điều này, tôi đã bị sốc.Trong cuộc sống, mẹ tôi luôn quên đồ. Hoặc là cô ấy quên nơi để chìa khóa hoặc cô ấy không tìm thấy kính đọc sách của mình. Đôi khi cô ấy hỏi tôi nhiều lần: Mấy chữ số cuối trong số điện thoại di động của anh là gì?Nó làm tôi chết lặng. Nếu điều đó xảy ra quá nhiều lần, tôi sẽ trở nên thiếu kiên nhẫn.
Cha mẹ tôi là những người thầy đầu tiên của tôi. Hồi đó, họ đã kiên nhẫn dạy tôi nói, cách đi và cách tôi nghiên cứu, tìm hiểu văn hóa.Không ngờ, trước khi tôi kịp nhận ra thì bố mẹ tôi đã già đi, lưng còng, tóc đã bạc trắng.Đã đến lúc con cái chúng ta phải đồng hành cùng họ, nhưng chúng ta, những đứa trẻ, đã mất kiên nhẫn với chúng.
Từ đó trở đi, khi đi cùng bố mẹ, tôi nắm tay họ, tôi không còn phàn nàn rằng họ đi chậm và hay bị tụt lại phía sau; khi họ đang ăn, nếu thức ăn đổ lên người hay đổ xuống đất, tôi không còn trách họ làm bẩn quần áo hay không cầm được bát đĩa nữa; nếu họ làm mất đồ không tìm được, tôi không trách họ quên đồ nữa; và tôi không còn cảm thấy khó chịu khi họ cứ cằn nhằn tôi về một điều gì đó nữa.
Tôi cố gắng đối xử với cha mẹ già của mình bằng sự kiên nhẫn như tôi dành cho con cái mình.Tôi đặt một chiếc hộp đặc biệt trên tủ giày ở lối vào để cất chìa khóa ở nhà, và dặn dò bố mẹ nhiều lần rằng hãy cất chìa khóa vào hộp trước khi vào nhà để không bị phát hiện. Tôi còn đặt một chiếc hộp dưới bàn cà phê nơi bố mẹ tôi thường xem TV và đọc báo để cất kính đọc sách. Tôi còn viết số điện thoại di động của mình lên tay cầm điện thoại cố định cho rõ, để khi nhấc máy bố mẹ tôi không nhớ nổi.
Bằng cách này, tôi bắt đầu đóng vai một giáo viên dễ chịu đối với bố mẹ mình: giúp họ cài đặt WeChat trên điện thoại di động, dạy họ đăng ký, trò chuyện và gửi tin nhắn; dạy họ không mua bừa bãi các sản phẩm chăm sóc sức khỏe khi ra ngoài và đề phòng gian lận khi trả lời điện thoại; dạy các em cách nhận biết hàng giả, hàng kém chất lượng và đề phòng bị lừa...
Tôi chưa kịp nhận ra thì tiếng cười nói vui vẻ của bố mẹ đã thêm vào gia đình.Trong bầu không khí hài hòa và thoải mái, tôi nhận ra rằng mối quan hệ gia đình chân thực và ấm áp nhất trên đời là - bạn lớn lên cùng tôi, và tôi già đi cùng bạn.
---- Bài viết được lấy từ Internet, trên trang văn bản còn có nhiều bài viết đẹp hơn!