Tác giả Phùng Lâm Hải
Cũng là một câu chuyện
(1)
Bạn đã ngồi bên máy may gần hai tiếng đồng hồ. Do viền dưới của máy có vấn đề nên các đường may luôn bị nhăn.Bạn cắt nó ra và khâu lại nhưng vấn đề vẫn tiếp tục xảy ra.Bất lực, bạn nhìn tôi cầu cứu:
Liu, bạn có biết sửa máy may không? "
Bạn có thể thử nó," tôi nói.
Sau khi chúng tôi thay đổi vị trí, đầu tiên tôi đặt hai mảnh vải vào kẹp của máy giặt quần áo và dùng tay đẩy bánh xe máy xung quanh.Tôi thấy đường may không hợp lý, nhăn nheo như quả bóng. Thế là tôi nới lỏng đai máy khâu, nhấc đầu máy lên, nhìn kỹ tấm kim thì phát hiện rất nhiều sợi chỉ lẫn trong bụi.Sau khi làm sạch bằng bàn chải, tôi tháo ống chỉ ra và làm sạch xơ vải bên trong.Sau khi thêm một ít dầu máy may, hãy cài đặt lại và điều chỉnh mật độ của các đường trên bề mặt máy và các đường dưới cùng.Sau khi điều chỉnh lại nhiều lần, những đường nét trên hai mảnh vải đã chạy rất ngay ngắn.
Nó đã sẵn sàng rồi, hãy thử xem. "Tôi đối mặt với em gái đang đứng cạnh tôi và lại đổi vị trí. Bạn đã sử dụng máy giặt rất khéo léo và thấy đường nét hai bên của dải vải rất gọn gàng. Bạn mỉm cười và nói với tôi: Bạn thật tuyệt vời, cảm ơn bạn!”
Từ đó trở đi, chúng tôi trở thành bạn tốt của nhau.
(2)
Bạn là chị thứ sáu trong gia đình này. Bạn là một người tốt bụng đã tốt nghiệp trường trung học cơ sở Shuren ở Đà Nẵng. Sau khi học nghệ thuật, bạn đã mở tiệm may tại nhà được hai năm.Bạn có thể tự kiếm tiền chi tiêu mà không cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của bố mẹ. Các chị em nhà bạn rất nổi tiếng, bạn bè thỉnh thoảng cũng đến thăm.Sân sau nhà bạn có dòng sông Thơm xanh ngát, nổi tiếng như cố đô Huế.
Những ngày nghỉ lễ, chị em bạn bè đều thích chèo thuyền trên sông Thơm.
Tôi bị đày về quê hương em năm đó khi lửa thảo nguyên bốc khói nghi ngút.Tôi được đưa đến một biên giới xa xôi chỉ trong một đêm và lang thang một thời gian. Sau này, với sự giúp đỡ của anh rể cô, tôi được đề nghị trở thành khách quen của nhà cô.Ngoài việc thường xuyên cùng chị em bạn bè nô đùa dưới nước ở thượng nguồn sông Tương, bạn còn đặc biệt thích nghe tôi diễn giải văn học lịch sử và giúp tôi xem đi xem lại quá khứ.
Bố mẹ và hai em gái của bạn rất quan tâm đến tôi và coi tôi như một thành viên trong gia đình. Họ khiến tôi cảm thấy như đang ở nhà và tôi không bao giờ quên mọi thứ khi về già.”
Vào mùa xuân năm sau, anh rể của bạn đã tìm cho tôi một vị trí giảng dạy ở một trường học Trung Quốc để giúp đỡ giáo viên Zhang Weiyi trong công việc học tập. Sau khi cải tiến từng kế hoạch giảng dạy cũ, tôi được các trưởng lão địa phương và ban giám đốc đánh giá cao. Chị của bạn cũng được hưởng lợi từ việc này và luôn khen ngợi tôi trước mặt bạn bè, điều đó khiến tôi vô cùng xấu hổ.
Bây giờ anh đã có công việc ổn định, làm sao có thể báo đáp được ân tình quen biết anh?”
Mặc dù bây giờ tôi đã chuyển đến tòa nhà của trường nhưng tôi vẫn cảm thấy tiếc về điều đó.
(3)
Việc sông Tương bắt đầu lũ lụt hàng năm vào tháng 9 âm lịch là chuyện bình thường. Tôi đã chứng kiến điều đó vào năm đầu tiên đi học. Đại lộ Zhiling ngập sâu đến đầu gối và việc chèo thuyền được phép đi trên đất liền ở Thành phố Dongpo. Giới trẻ ở Huế thích diễu hành trên mặt nước khi nước dâng cao hay chèo thuyền tre nhỏ để nô đùa trên mặt nước. Lần đó bạn và một vài người bạn mỗi người chèo một chiếc thuyền nhỏ trên dòng sông Tương ngập nước.Tôi và một số giáo viên trẻ đứng trên sân chơi để chứng kiến thảm họa.
Khi chúng tôi đang trò chuyện thì chiếc thuyền nhỏ của bạn đã lọt vào tầm mắt của chúng tôi. Đột nhiên, chúng tôi tìm thấy bạn trên sông, trán chảy máu, đang chèo thuyền hết sức có thể giữa sông và bạn rất kiệt sức.
Điều quan trọng là phải cứu người!“Tôi tự nhủ, rồi lao mình xuống dòng sông Thơm cuồn cuộn, tôi bơi ba hàng bốn hàng đến thuyền của anh. Sau khi kéo thuyền vào bờ, tôi đưa anh về phòng y tế của trường rồi băng bó cho anh. Anh kể, đi được nửa đường, trên bờ có một cậu bé nghịch ngợm bị một hòn đá đập vào trán. May mắn là tôi đã cứu cậu ấy kịp thời, nếu không thì không thể tưởng tượng nổi!
Bạn trở nên đặc biệt nhiệt tình với tôi trong tương lai.Trong những ngày nghỉ lễ, chúng tôi thường cùng nhau đi du lịch theo đoàn để viếng thăm lăng mộ của các triều đại trước đây của thành phố cổ. Chúng tôi cũng ra ngoài tìm kiếm di tích lịch sử của thành phố cổ bên ngoài nơi ở cũ của chúng tôi. Nhìn dòng nước hai màu của sông Thạch Hàn thật ngoạn mục, cả người tràn đầy quyến rũ và thất thường.Khi tôi về Huế lần đó, sông Hùng lại ngập. Lần này nó để lại một kỷ niệm rất sâu sắc trong tâm trí tôi.
Năm 1972, anh cả tôi thu xếp cho tôi về Sài Gòn quản lý chi nhánh bán buôn bán lẻ máy nông nghiệp Vĩnh Hội tại số 4 đường Mộ Cửu. Tôi cũng phụ trách công việc kinh doanh của Công ty Xuất nhập khẩu Trường Hưng Mới tại số 72 Bãi Đăng, Đà Nẵng.Trong thời gian đó tôi đi máy bay nhiều hơn là đi ô tô.Thỉnh thoảng tôi ăn sáng ở Sài Gòn vào buổi sáng và bay ra Đà Nẵng ăn trưa.Cuộc sống bận rộn đến mức tôi không thể có thời gian nghỉ ngơi.
Từ khi rời trường và quê hương, tôi rất muốn dành thời gian đến thăm bạn nhưng không có thời gian nên phải mượn cá, ngỗng để giao tiếp với bạn.
Sự giải phóng của Thành phố Hồ Chí Minh năm 1975 đã chấm dứt thắng lợi ba mươi năm chống ngoại xâm và thống nhất đất nước trong hoà bình. Sứ mệnh mới của tôi là tham gia phát triển công nghiệp và thúc đẩy xây dựng nền kinh tế. Tôi cũng đã làm việc chăm chỉ từ hệ thống bao cấp đến cải cách và mở cửa trong hai mươi năm nữa. Khi có dịp về quê, tôi được biết anh và gia đình đã định cư ở Mỹ đã nhiều năm. Kể từ đó chúng ta không có cơ hội gặp nhau nhưng tôi sẽ không bao giờ quên tình cảm của mình dành cho em và tấm lòng nhân hậu của gia đình em.
Mỗi khi tôi nghĩ về quá khứ của mình vào ban đêm, tôi sẽ nghĩ về bạn và nhớ bạn sâu sắc.
19-5-2014