Có tình yêu và sự mê đắm trên thế giới

Thời gian: 09/12/2025 Tác giả: Mường Tè Nhiệt độ: 545924℃

  Khoảng thời gian một người có thể quên đi tình yêu liên quan đến thời gian yêu nhau và độ sâu của tình yêu.Tôi tin rằng cách chữa trị cho tình yêu là bắt đầu một mối quan hệ mới hoặc hoàn toàn quên nó đi.Không có cách nào, tôi luôn đắm chìm trong mối quan hệ như trái vả, mọi cay đắng, tự ngược đãi bản thân đều lặng lẽ biến mất theo thời gian.Cho dù bạn đã đi được bao lâu trên hành trình này thì nó vẫn rất khó khăn.

  Bởi vì những gì bạn từng có, từng nhịp tim của bạn, nếu không được tiêm máu tươi, một ngày nào đó sẽ héo mòn dần.Có lẽ tôi vẫn sẽ viết vài lời buồn, nhưng một trái tim, một trái tim từng lo âu ngây ngất giờ đã nguôi ngoai, những vết thương đau đớn đã đóng vảy, những vết sẹo ấy sờ vào đã mát lạnh, không còn cái lạnh thấu xương như xưa nữa.

  Tôi như người tị nạn chạy trốn khỏi nơi đó, vứt bỏ tất cả những đồ cũ mình từng yêu quý và sử dụng.Tôi cũng muốn tự hỏi liệu mình có bất đắc dĩ phải buông tay không, vì đó là cuộc sống thực, nhưng không.Giống như khi tôi chuyển đi tất cả mọi thứ để có một khởi đầu mới, để khao khát một cuộc sống mới, dường như mọi thứ đều có ích. Nhưng bây giờ, tôi chán nản đến mức mọi thứ như trở thành gánh nặng.Đó cũng là một khởi đầu mới, một hành trình vui vẻ và một hành trình gian khổ, tất cả đều có thật.

  Với một bản sắc không tự do như vậy, tôi tìm kiếm một hơi thở mới mẻ và khác biệt trong một thế giới đầy rắc rối, nghĩ rằng mình có thể vô tội nếu không nghĩ đến điều đó. Trong thực tế, nó không phải là trường hợp. Chúng ta càng chân thành đối mặt với nhau, đối mặt với nhau và đối mặt với chính mình thì chúng ta càng có thể tháo gỡ nút thắt trong trái tim mình.Chỉ riêng tôi và mọi lời nói của những kẻ ngốc đều giống như những truyền thuyết lật đổ thế giới. Một bông hoa tách khỏi sự nuôi dưỡng của đất thật chỉ là một tòa lâu đài trên không, một ảo ảnh sẽ sụp đổ chỉ sau một đòn.Tôi không biết ai đã bày ra một trò đùa lớn như vậy và quá ngu dốt để tìm ra sự thật, chỉ coi đó là một mẩu lịch sử nhàm chán về người khác.Chỉ là những buổi sáng và hoàng hôn mà người ta thực sự quan tâm đến bản thân bằng tiếng cười và nước mắt là điều không thể nào quên.

  Lúc đó, khi nghe kinh, tôi chỉ nếm thử một lát rồi dừng lại. Giống như thốt ra một câu của ma quỷ nội tâm mà không biết tại sao.Quá trình cuộc sống đi tới đi lui, quan tâm đến tất cả những gì mình có và mọi nỗi lo được mất đều không đáng kể và đáng nói khi đối mặt với sự thật của cuộc sống.Hãy cố gắng làm quen từ từ, không phải không đau mà cũng giống như mọi đoạn đường lúc đầu, dù không biết phía trước cảnh sắc như thế nào thì cũng phải cứ bước, cứ đi, đừng hỏi tại sao.

  ----Bài viết được lấy từ Internet

Tuyên bố: Nội dung bài viết này được người dùng Internet tự phát đóng góp và tải lên, trang web này không sở hữu quyền sở hữu, không chỉnh sửa thủ công và không chịu trách nhiệm pháp lý liên quan. Nếu bạn phát hiện nội dung vi phạm bản quyền, vui lòng gửi email đến: [email protected] để báo cáo và cung cấp bằng chứng liên quan, nhân viên sẽ liên hệ với bạn trong vòng 5 ngày làm việc, nếu được xác minh, trang web sẽ ngay lập tức xóa nội dung vi phạm.