Đã lâu rồi tôi mới đọc "Rừng Na Uy" và hôm nay tôi mới viết bài phê bình của mình. Tôi đã quên tên một số nhân vật được nhắc đến trong sách cũng như cách Murakami miêu tả vẻ đẹp thiên nhiên, nhưng tôi vẫn nhớ cốt truyện chung.Sau khi đọc cuốn sách này, tôi đã dành thời gian nghe đi nghe lại bài “Rừng Na Uy” do The Beatles trình diễn và “Rừng Na Uy” do Ngô Bạch hát vài lần.Tôi nhớ rằng Watanabe-kun đã nghe bài hát "Rừng Na Uy" ở sân bay và nhớ lại những trải nghiệm thời trẻ của mình.
Mỗi người đều có một loại hoài niệm, nhất là khi mình lạc lối.Một người đã trải qua nhiều thay đổi về mặt cá nhân thì lẽ ra phải có tâm lý tương đối ôn hòa, điều khó quên nhất chính là mối tình thời tuổi trẻ. Một bài hát quen thuộc sẽ gợi cho chúng ta nhớ đến hình dáng của chàng trai (cô gái) mà chúng ta yêu thích ngày ấy, đồng thời khung cảnh đó cũng sẽ khiến chúng ta nhớ lại câu chuyện năm đó.Dù là người như thế nào, thành công hay không thành công, người đàn ông hay phụ nữ luôn ghi nhớ một sự kiện đã qua trong sâu thẳm trái tim mình.
Vì vậy, nếu tôi nhớ không lầm thì phần đầu cuốn tiểu thuyết không giải thích chi tiết về hoàn cảnh cuộc sống hiện tại của Watanabe, chỉ vì giai điệu đa cảm khiến anh nhớ về quá khứ.Về toàn văn, tôi có ấn tượng là các câu hỏi chủ yếu được chia thành ba điểm:
1. Phần lớn cuốn tiểu thuyết nói về Watanabe đang học trung học.Tôi không nghĩ việc một học sinh trung học sử dụng tình dục để giải tỏa nỗi buồn và sự cô đơn của mình là một điều tốt.Tôi nghĩ việc giải tỏa sinh lý chỉ có thể làm giảm sự nhầm lẫn tạm thời chứ không thể thoát khỏi hoàn toàn chứng trầm cảm. Ngược lại sẽ tạo ra sự phụ thuộc.Cũng giống như những người không thể chịu đựng được cơn đau sử dụng thuốc để giảm đau, về cơ bản nó không giải quyết được vấn đề.Tôi nhớ rằng sau khi Goethe viết “Nỗi buồn của chàng Werther”, rất nhiều bạn trẻ đã học theo Werther và chọn cách tự sát.Có vẻ như không thể đánh giá thấp vai trò dẫn dắt của văn học. Vậy khi các nhà phê bình văn học của chúng ta ra sức nâng cao giá trị tác phẩm này, họ đã tính đến những tác động tiêu cực mà nó có thể gây ra chưa?
2. Tất nhiên không có tiêu chuẩn đánh giá cố định nào cho việc Watanabe có phải là học sinh giỏi hay không, nhưng một học sinh mà cha mẹ đã làm việc rất chăm chỉ để cho cậu đi học lại không tập trung vào việc học, vì vậy cậu ấy có thể nói thẳng với bố mẹ mình rằng đừng lãng phí số tiền khó kiếm được của họ nữa.Vì vậy, từ góc độ này, chứng trầm cảm của Watanabe là cực kỳ non nớt và hoàn toàn là một loại hội chứng vị thành niên.
3. Một số người cho rằng khi một người sợ hãi xã hội hiện thực, không thể trốn thoát thì chỉ có thể lựa chọn cái chết.Điều này đã luôn luôn được thực hiện.Tất nhiên Watanabe không làm điều này. Anh chọn đi lang thang trong một tháng. Đây là một cuộc trốn thoát.Nhưng khi quay lại sau đó, đó không phải là lối thoát.Đây chính xác là kinh nghiệm sống của hầu hết chúng ta.
Thực ra, chẳng phải mỗi chúng ta đều là người qua đường sao?Tôi nhìn Watanabe qua con mắt của một người qua đường và ngược lại.Sự hiểu biết đầy đủ và giao tiếp giữa con người chỉ đơn giản là một điều tưởng tượng.Chúng ta nên đánh giá một tác phẩm văn học như thế nào?Nếu mọi người đều khen ngợi nó thì nó có thực sự hoàn hảo không?Tôi nghĩ sự hoàn thiện của bản chất con người nằm ở thực tế của nó: ưu điểm và nhược điểm; sự khỏe mạnh và khuyết tật; lý trí và sự nhạy cảm; tỉnh táo và nhầm lẫn;và vân vân.
Vậy ra thứ tôi nhìn thấy là Watanabe thật.Vì tôi còn trẻ nên tôi buồn.
Mỗi tác phẩm văn học đều phản ánh xã hội và thời đại ở mức độ ít nhiều.Tôi không biết tình hình cụ thể ở Nhật Bản những năm 1960 nhưng tôi nghĩ nguyên nhân khiến Watanabe chán nản và cô đơn đến vậy chắc hẳn không thể tách rời bối cảnh của thời đại.Tình trạng xã hội chán nản đương nhiên khiến con người suy đồi.Tôi không thể hiểu được hành vi của Watanabe lúc đó. Tôi e rằng đây chính là cái gọi là khoảng cách thế hệ giữa các thời đại!
Về cuốn sách “Rừng Na Uy”, tôi không yêu cầu bạn phải chấp nhận quan điểm của tôi, cũng giống như bạn không thể ép buộc tôi phải chấp nhận quan điểm của bạn. Điều quan trọng không kém là biết mọi người và đánh giá thế giới hoặc biết mọi người trên thế giới. Như Marx đã nói: Con người là tổng hòa của mọi quan hệ xã hội.Con người không thể tồn tại độc lập với xã hội nên suy nghĩ và hành vi của con người phải chịu sự tác động của thời đại nên sự mất mát và suy đồi của Watanabe có lý do và lý trí cho sự tồn tại của nó.
Một ngàn độc giả có một ngàn Hamlet.Có một câu hỏi luôn khiến tôi trăn trở, đó là: Ai đã tạo ra cuốn tiểu thuyết này và tỏa sáng như một viên pha lê dưới ánh mặt trời?Nếu thực sự là thế mạnh của Murakami, tôi nghĩ nhiều người đam mê văn học nên biết rằng ngay từ đầu nhiều tác phẩm của bậc thầy đã không được chú ý, chẳng hạn như Picasso, Kafka, Stendhal, v.v., bởi vì một nhà phê bình nổi tiếng đã phát hiện ra loại vàng này và phơi nó ra bụi bặm, sau đó mọi người đều phát hiện ra loại vàng này.Có vẻ như Bole khá quan trọng.
Chúng ta biết rằng để một tác phẩm văn học được lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác thì không thể thiếu tác giả, độc giả và các nhà phê bình.Nếu văn bản của người viết giống như một con đại bàng thì người đọc và người nhận xét là hai cánh của đại bàng. Chỉ có ba người đủ mạnh để bay cao hơn và xa hơn. Vì vậy, liệu các nhà phê bình của chúng ta có đánh giá toàn diện về “Rừng Na Uy” hay không là một câu hỏi. Ít nhất là tôi chưa thấy những nhận xét tiêu cực về cuốn sách này. Có thể là tôi thiển cận nhưng tôi muốn thấy nhiều người bày tỏ quan điểm của mình hơn về vấn đề này.Bạn thích còn tôi thì không, nên bạn không thể trách tôi nông cạn được. Chỉ khi mỗi người bày tỏ quan điểm của mình thì khu vườn mới có thể đẹp trọn vẹn.