Những ngọn núi được bao phủ bởi những đám mây nhẹ và những tòa tháp chìm trong sương mù,
Tiếng sáo chiều trong mây nói với lòng tôi,
Lúc này, tôi tắt đi ánh hoàng hôn để bù đắp những suy nghĩ sầu muộn, tôi thở dài rằng con đường trở lại với tình yêu còn rất xa.
Một chút, từng inch một.
Đàn ngỗng đã về nhưng tôi chẳng thể làm gì để gửi thư về quê hương.Khi nghĩ đến điều đó, tôi chỉ ghen tị với vầng trăng đang tan chảy.
Chúng tôi đã ở bên nhau một thời gian dài. Năm ngoái gió thu ảm đạm còn đó, viết một cuốn sách chỉ bằng một tờ giấy cũng khó khăn.
Nhìn lại không gian, mặt đất đầy hoang tàn,
Mỗi lần một mảnh, một đoạn dài.
Đêm qua anh lại mơ thấy em
Trên con đường nhỏ ánh đèn đường vẫn mờ ảo
Bên nhau, nán lại trên con đường yên tĩnh
Giấu đi sự thôi thúc trong lòng
cô đọng thành lời
những mảnh giấy được gấp cẩn thận
Đắm mình trong những suy nghĩ đã ấp ủ bấy lâu nay
Năm đó, catkins tràn ngập bầu trời
Năm đó mộc lan nở nhẹ
Năm đó hoa nở, xuân ấm
Năm ấy áo xuân em ướt sương
Cỏ đuôi chồn xa xa soi bóng lưng em
Chiếc nơ đỏ đó
Giống như một con bướm mùa xuân
Nơi hoa cỏ đang nhảy múa bên nhau
Lại nhớ những năm tháng thoáng qua
Đầu ngón tay trượt trên dây đàn
gió đầu hè
thổi bay bạn đến tận chân trời
Cũng thổi bay những ghi chú của tôi
Thổi bay mùa xuân khi anh gặp em
Hát về năm tháng thoáng qua
Thì thầm quá khứ
viết với những lời buồn
Những mảnh vỡ tung bay trong gió
Có thể gửi cho bạn một cái được không?
đêm của tâm hồn
Im lặng suốt một năm trời
Dùng nỗi buồn để nói hộ bạn
Khi nào bạn sẽ đợi đến ngày mai khi bạn nhìn lại?
Tạm biệt, tạm biệt
----Bài viết được lấy từ Internet