Thầy tôi từng nói với tôi rằng khung cảnh đẹp nhất không phải ở xa mà là ở xung quanh bạn.Tôi luôn nghĩ thầy đang bảo chúng ta hãy trân trọng những người trước mặt.Và mãi đến lúc đó tôi mới hiểu được ý thầy.
Đó là đêm trước của kỳ thi tuyển sinh cấp ba, trong cuộc sống hàng ngày chỉ có ba điểm và một dòng: lớp học, ký túc xá và căng tin.Chúng ta đang trôi nổi trên biển vấn đề rộng lớn, luôn gặp phải những thử thách mới. Chúng tôi sạc đi sạc lại và chinh phục những con sóng chấn động hết lần này đến lần khác.Đó là khi cuộc sống thật đơn giản.Thời gian trôi qua, kỳ thi tuyển sinh cấp 3 như một ngọn núi lớn đè lên tôi khiến tôi khó thở.Vẫn còn một tuần nữa là đến kỳ thi tuyển sinh cấp 3, tôi cảm thấy cáu kỉnh và bất an.
Đó là một buổi chiều bình thường, như thường lệ, tôi vội vàng đi tắm, vội vàng ăn xong rồi vội vã quay lại lớp học.Sau khi trở về chỗ ngồi, việc duy nhất phải làm là cầm bút lên và làm bộ câu hỏi trên bàn.Lúc này trong phòng học không có một tiếng động nào, chỉ có tiếng xèo xèo, xèo xèo, xèo xèo và vài tiếng thì thầm của người đang viết bài kiểm tra.Không biết qua bao lâu, tôi cảm thấy cổ hơi đau nên ngẩng đầu lên di chuyển.Lúc này, mắt tôi nhìn qua cửa sổ và nhìn thấy một khung cảnh mà tôi sẽ không bao giờ quên.Đây là sự pha trộn của màu đỏ và xanh, băng và lửa. Không có cảm giác mâu thuẫn giữa cả hai và chúng hòa quyện với nhau một cách hoàn hảo.Đây là ánh hoàng hôn chưa kịp tàn và màu đen đã vụt tắt vì thiếu kiên nhẫn. Tuy nhiên, nó bị pha loãng thành màu xanh trước khi có thời gian để tận hưởng.Sự kết hợp của cả hai thực sự đã tạo nên một khung cảnh đẹp như mơ khiến người ta mê mẩn không thể thoát ra được.
Sau vài phút, mặt trời lặn đã hoàn toàn rời đi, nhưng cảnh tượng này vẫn chưa biến mất mà càng thăng hoa hơn.Không biết những người da đen khác có bị kẹt xe trên đường hay không, nhưng bầu trời lại chuyển sang màu xanh và chiếm ưu thế trên bầu trời. Bầu trời dường như trong suốt và bầu trời đầy sao bí ẩn dường như đang mở ra trước mắt bạn.
Nhìn bầu trời, tâm trạng của tôi dần chuyển từ bồn chồn sang bình tĩnh.
Điều này tiếp tục trong vài phút và khung cảnh tuyệt đẹp này dần biến mất trong màn đêm.Đột nhiên tôi lại tiếc vì sao mình không có máy ảnh để chụp lại khung cảnh độc đáo này.
Chợt nhớ đến lời thầy dạy: Cảnh đẹp nhất không phải ở xa mà ở bên cạnh em.Hoá ra thầy muốn tôi có con mắt để khám phá cái đẹp, để ý đến từng chi tiết xung quanh để làm phong phú cuộc sống, đồng thời cho mình một liều thuốc giải nhiệt trong cuộc sống cáu kỉnh.
Khung cảnh tôi nhìn thấy lúc đó đã để lại dấu ấn đậm nét trong lòng tôi và tôi không thể nào quên được.